Thứ Sáu, 15 tháng 4, 2011

vi sao cuoi nhau la mon dang ho doi chu sao ko vi tinh yeu


Chỉ vì không môn đăng hộ đối!

Nhưng cứ mỗi đêm qua đi là anh thấy nó dài vô tận, anh đếm từng giây, từng phút nhìn kim đồng hồ chạy mà không biết phải làm gì…
Anh như người vô hồn trong cái thành phố phồn hoa và tráng  lệ…Cố quên em bao nhiêu thì anh lại càng nhớ em bấy nhiêu. Anh nhớ khuôn mặt , ánh mắt cười, chiếc răng khểnh nhu nhú xinh xinh của em
Dù rằng khi nói lời chia tay anh mạnh mẽ, cố gắng nói ra những lời để hai đứa cảm thấy thoải mái. Từ sâu thẳm trái tim anh mong và cầu nguyện cho em được hạnh phúc bên người em yêu! “Chúng ta có phận nhưng không có phần”, thôi đành tự an ủi với nhau như vậy.
Anh nhớ, nhớ lắm lần đầu tiên gặp em. Anh đã bị nét duyên ngầm của em cuốn hút. Em không nổi bật nhất giữa đám đông nhưng ở em có cái gì đó khiến anh phải xao xuyến. Em có còn nhớ không? Cái ngày anh gặp em ở trong buổi họp đồng hương. Em một cô bé đeo kính cận , kiệm lời, chỉ khi em đứng lên giới thiệu anh mới ngỡ ngàng. Em học cùng trường cấp ba với anh nhưng tại sao anh lại không biết nhỉ?
Rồi anh cũng xin được số điện thoại bà chủ nhà em ở. Khi gọi cho em anh phải đổi giọng khi thì giả vờ người này người khác mới gặp được em. Bà chủ nhà lại khó tính. Mà lúc đó em cũng “kiêu” lắm! Đã không ít những lần em không nghe điện thoại của anh, làm anh suốt ngày cứ đứng ngồi không yên.
Thời gian sau em cởi mở hơn và tâm sự với anh nhiều hơn. Những buổi học cùng nhau trên thư viện, những lần xuống căn tin ăn trưa. Anh với em chia sẻ với nhau mọi điều từ cuộc sống, học tập,  gia đình.  Anh học sau em một khóa, vì anh đã thi trượt  Đại học một năm.
Có lần anh nghĩ  phải cảm ơn  số phận vì anh đã thi trượt nên cuộc đời đã cho anh gặp em. Chúng mình yêu nhau từ khi nào không biết. Tình yêu thật diệu kì, anh thấy cuộc đời thật ý nghĩa khi có em bên cạnh. Thằng bạn cùng phòng thấy anh suốt ngày líu lo hát nó tưởng anh bị “ chập”. Bởi vì trước đây anh có biết hát hò gì đâu?!
Ngày em là sinh viên năm cuối, em trở về quê thực tập, anh ở Hà Nội nhớ em da diết. Valentine  anh  đánh liều bỏ học về quê với em,  em lúc đó giận anh lắm! Nhưng nhìn những bông hồng anh đem đến anh thấy em rạng ngời. Anh hạnh phúc vô bờ. Anh và em cùng ngoắc tay cố gắng là sẽ học tập tốt, ra trường có việc làm ổn định
Anh thấy em thật thiệt thòi vì anh rất nghèo,  em đã giận anh vì anh luôn nghĩ đến điều đó. Em cảm thông cho anh. Anh biết ơn em nhiều lắm! ở bên anh em không đòi hỏi một cái gì. Anh hiểu tất cả vì tình yêu!
Rồi cũng đến ngày em bảo vệ kháo luận và ra trường. Ở thành phố một thời gian em chưa xin được việc đúng ngành em học em chấp nhận làm một công việc trái ngành, thời vụ. Em biết không , những lúc đó anh thấy thương em vô cùng.
Anh luôn cầu mong em có một công việc ổn định. Nhưng khi em điện thoại cho anh và bảo với  anh  là  Bố em đã xin cho em được một công việc ở quê, làm trong nhà nước, công việc ổn định và đúng với chuyên ngành em đang học. Lúc đó anh lại thấy buồn. Gia đình anh thì không thể lo tài chính và xin cho anh một công việc ở quê được. Anh phải xa em. Anh không muốn phải xa em. Mà em thì không thể không nghe lời bố mẹ, hơn nữa em đang có một cơ hội thật tuyệt vời
 Anh còn không lo nỗi cho mình chứ chưa nói đến lo cho người khác. Gia đình anh lại là nông dân bao đời nay. Còn gia đình em- gia giáo, nề nếp. Anh mơ hồ nhận ra ý đó khi nói chuyện với bố em. Lòng tự ái của một thằng đàn ông lớn lắm! Anh thấy mình bất lực. Mặc dù em cố gắng động viên, an ủi anh nhưng anh không thể vì hạnh phúc với anh mà em đoạn tuyệt với gia đình
Chúng mình chia tay nhau nhưng vẫn còn lưu luyến. Em suy sụp kể từ ngày đó, anh nhìn em héo mòn mà lòng quặn thắt! Nhưng hãy hiểu cho anh, em nhé. Anh biết làm gì bây giờ??? Anh túng quẫn quá! Anh lao vào những thứ mà trước kia yêu em anh luôn hứa là sẽ không bao giờ đụng tới . Đó là say sỉn bia, rượu rồi thuốc lá! Anh đến với em bằng mối tình đầu trong trắng, thơ ngây. Chỉ vì anh nghèo, chỉ vì anh chưa có công việc nên bố em đã không chấp nhận anh. Cho dù đó là tình yêu! Bố đã sợ con gái ( là em) sẽ già đi, tuổi xuânEm hãy đừng bận tâm về anh nữa. Anh sẽ cố gắng sống tốt để mọi người biết rằng ý chí ở anh luôn là bất tận. Ngày mai anh sẽ làm lại từ đầu, mặc dù nỗi nhớ về em không phải ngày một ngày hai mà quên được. Em cũng vậy nhé!

Không những thế, mẹ còn ép tôi cưới cô gái chung xóm là bạn với tôi từ nhỏ, tốt tính nhưng không phải người tôi yêu thương. Lúc đó tôi thật sự hụt hẫng. 
Tôi thuyết phục mẹ rằng tình cảm là duyên nợ, hôn nhân là chuyện quan trọng cả đời người; rằng tôi chỉ yêu mỗi M. và tình cảm với cô gái kia chỉ là tình bạn. Thế mà mẹ vẫn giữ nguyên quyết định của mình. Mẹ bắt đầu quay ngược lại khuyên nhủ tôi. Nào là: “Từ tình bạn lên tình yêu chẳng mấy chốc, cứ chung sống rồi lâu ngày ắt sẽ nảy sinh tình cảm”, nào là: “Bây giờ tụi bây còn quen mặt nhau, chơi với nhau chứ ngày xưa tao và ba mày đến ngày cưới mới thấy mặt mà vẫn sống với nhau yên ổn tới giờ có sao đâu”
Còn khi nói về M., mẹ bảo tôi và nàng không hợp nhau, không môn đăng hộ đối. Nói chung, mẹ không thích gia cảnh của M.
Bỏ ngoài tai những lời của mẹ, tôi vẫn giữ vững lập trường của mình, ngày ngày thuyết phục mẹ. Tôi cố gắng giải thích cho mẹ hiểu rằng nếu mẹ yêu thương tôi thì phải để tôi có quyền lựa chọn hạnh phúc cho riêng mình. Nếu chung sống cả đời với người mà tôi không hề yêu thì chắc chắn tôi không thể nào vui vẻ và hạnh phúc được. Hơn nữa, sẽ làm khổ cô gái kia vì tôi biết trong lòng cô bạn cũng đã thầm thương trộm nhớ một anh chàng trong xóm. Chẳng lẽ nào chỉ vì bốn chữ môn đăng hộ đối mà mẹ đành chia rẽ hai đôi uyên ương. Tình cảm là điều thiêng liêng nhất của con người, nó phải được tôn trọng
Những lúc tôi nói như thế, mẹ chỉ im lặng. Rồi mẹ nhìn tôi rất lâu, vẻ giận dữ dần hiện rõ rồi choáng hết gương mặt mẹ. Tôi bắt đầu lo lắng. Mẹ nói trong tức giận: “Mẹ nuôi con lớn khôn để bây giờ con cãi lời mẹ phải không? Con thấy con làm thế có bất hiếu không hả? Giờ nói đi, giữa mẹ và con nhỏ đó, con chọn ai?”.
Tôi thật sự rất buồn, không hiểu tại sao mẹ lại bắt tôi lựa chọn giữa hiếu và tình. Mẹ thừa biết tôi luôn coi trọng và đặt chữ hiếu lên hàng đầu. Vậy mà mẹ lại dồn tôi vào thế tiến thoái lưỡng nan. Tôi biết mẹ đang rất giận và đó là cách duy nhất mẹ hi vọng tôi có thể thay đổi ý định của mình. Nhưng tôi cũng biết đây là lúc tôi phải đấu tranh để bảo vệ tình yêu của mình. Tôi nói với mẹ: “Mẹ à, hai chữ hiếu ân trọn đời con không bao giờ dám quên. Nhưng con mong mẹ hiểu lòng con. Dù mẹ có yêu thương con nhiều thế nào thì cũng không thể sống đời với con. Con vẫn sẽ cưới cô ấy làm vợ, mẹ buồn thì con đành mang tội bất hiếu. Con xin lỗi mẹ!”.
Từ hôm đó tôi không còn theo thuyết phục mẹ và mẹ cũng chẳng đề cập vấn đề ấy nữa. Một tuần sau, mẹ bảo với tôi rằng đã suy nghĩ kỹ và chấp nhận người con dâu tôi đã chọn. Có thể sau này chúng tôi sẽ gặp nhiều khó khăn bởi tôi biết rằng lòng mẹ cũng chẳng hề ưng thuận nhưng điều quan trọng là tôi đã thuyết phục được mẹ và bảo vệ được tình yêu của mình.
Tất cả những điều này M. không hề biết đến khi em chính thức trở thành vợ tôi. Em chẳng những không trách tôi mà còn rất hạnh phúc vì tôi đã biết cách vừa giữ “tình” vừa trọn “hiếu”
tinh yeu khong mon dang ho doi co nên khong
“ TÌNH YÊU “ không cần bổ từ vì bản thân nó đã hàm chứa đầy đủ ý nghĩa.
Mệnh đề điều kiện “ KHÔNG MÔN ĐĂNG HỘ ĐỐI “ không nhằm bổ sung thuộc tính của “ TÌNH YÊU “ mà là xác định mục đích hướng đến của hai người yêu nhau và gia đình họ.
Câu hỏi đúng phải là “ Hai người yêu nhau, nhưng không môn đăng hộ đối có nên không ?“  
“ MÔN ĐĂNG HỘ ĐỐI “  là hai thế gia tương ứng vị trí, danh tiếng, đẳng cấp, trình độ và sự giàu có trong xã hội, là tư tưởng đã tồn tại suốt mấy ngàn năm, nếu không hay, không đẹp nó đã không tồn tại lâu như thế. Khi nào trong xã hội người ta vẫn còn phân ra các tầng lớp thượng lưu, trung lưu, hạ lưu thì tư tưởng này vẫn còn tồn tại.
Nếu việc kết hôn và sống chung hoàn toàn do hai người yêu nhau quyết định thì “ MÔN ĐĂNG HỘ ĐỐI “ không quan trọng.
Nếu việc kết hôn và sống chung do cha mẹ quyết định thì “ MÔN ĐĂNG HỘ ĐỐI “ thường được các bậc cha mẹ quan tâm xem xét.
Môn đăng hộ đối là gì? 
Định nghĩa một cách nôm na nhất là: Ngoài cửa có treo đèn và trong nhà có treo câu đối.
Ngày xưa đối với các gia đình khá giả, việc gả chồng cưới vợ cho con cái, bậc làm cha mẹ luôn muốn nơi con mình đến làm dâu, làm rể là một gia đình tương xứng với gia đình của mình, điều này thể hiện tính giai cấp, tầng lớp trong xã hội; nếu không thực hiện được điều này người làm cha mẹ thường lấy làm xấu hổ. Còn các gia đình nghèo khó thường không có khái niệm môn đăng hộ đối
Thực sự thì kết hôn có cần môn đăng hộ đối không?
Thiết nghĩ đây là một vấn đề cần được quan tâm một cách rõ ràng và được đặt đúng vị trí của nó. Một hôn nhân có bền vững hay không phụ thuộc rất nhiều yếu tố. Ông bà ta ngày xưa luôn có những lý lẽ riêng và những lý lẽ đó nếu xét lại vẫn đúng trong một số trường hợp nhất định. Thế nhưng, một cuộc hôn nhân chỉ có "đăng" và "đối" không mà không có tình yêu cũng thành tan vỡ

Xa nhau vì chữ "môn đăng hộ đối"

Có những khi anh không còn tiền đủ để em và anh ăn cơm, anh đành phải nói “anh ăn rồi" để phần cơm em ăn. Tình yêu của anh và em cứ như vậy trôi qua trong 4 năm...
Ngày mà anh và em quen nhau là đêm 30 Tết thật đẹp, ngày đó anh gặp em nơi chợ Hoa, em chỉ cho anh một địa chỉ Email và anh cũng đợi em trả lời tin nhắn yahoo trong 6 tháng trời. Trong 6 tháng đó ngày nào anh cũng online, xem em có trả lời tin nhắn cho anh không? Và chúng ta bắt đầu quen nhau...
Khi đó anh cũng chỉ là một chàng sinh viên nghèo của Trường Đại Học Bách Khoa, và tình yêu của chúng ta bắt đầu khi em đậu vào trường Đại Học Sư Phạm TPHCM. Dù có những lúc chúng ta giận nhau, em không thèm nói chuyện với anh, dù rằng em có lỗi hay anh có lỗi thì anh vẫn là người làm hòa, những gì đẹp nhất, tốt nhất anh đều dành cho riêng em.
Có những khi anh không còn tiền đủ để em và anh ăn cơm, anh đành phải nói “anh ăn rồi" để phần cơm em ăn. Tình yêu của anh và em cứ như vậy trôi qua trong 4 năm, biết bao nhiêu hy vọng, mơ ước anh đều ấp ủ chờ đợi đến ngày em ra trường, chúng ta sẽ đám cưới, sẽ có gia đình riêng của mình dù rằng gia đình em không thích vì gia đình anh nghèo.
Lúc anh vô tình nghe được mẹ em nói “Nó nghèo kiết xác lấy gì mà lo cho mày???", thật sự anh buồn lắm. Em lại nắm chặt tay anh em nói “đừng buồn nha anh, mẹ em nói vậy cũng vì thương em và lo cho em thôi, đừng giận mẹ em nha, em yêu anh nhiều lắm!”
Gần Tết, gia đình em có người bà con bên Mỹ về chơi, và lại làm mai mối cho em làm quen với một người bạn về nước chung. Em cứ nói với anh “Chỉ là bạn thôi mà anh, đi uống nước nói chuyện bình thường để ba mẹ em không nói nữa, chứ cứ nói hoài chuyện đó làm em đôi khi cũng mệt lắm anh!. Cứ như thế... và anh cứ tin em, chờ em rảnh để đi chơi với em, chờ đến khi em nói “em xin lỗi… em không thể cãi lời ba mẹ". Em lại nói với anh “Em không cần một tình yêu như vậy nữa, một tình yêu không có tiền thì không thể có tình yêu hạnh phúc mãi mãi..."

Và tình yêu đầu tiên của anh đã ra đi như vậy, bây giờ anh đã có việc làm ổn định ở một công ty nước ngoài, những lúc anh đi làm về đi ngang những hàng quán lề đường, anh lại chợt nhớ về em, nhớ những lúc chúng ta còn bên nhau, những lúc anh chờ em tan học về, mình cùng đi uống nước mía, ăn cháo lòng lề đường...
Bây giờ em đã có cuộc sống mới của mình, em có hạnh phúc không em? Có bao giờ em chợt nhớ về anh không em? Trong lòng anh vẫn có một câu hỏi mà anh muốn hỏi “Tại sao em lại đối xử với anh như vậy em? Em biết lúc đó anh đang chuẩn bị làm đề tài tốt nghiệp mà Em biết khi đó anh buồn như thế nào không? Nhiều lúc anh tự hỏi mình rằng “Tiền có phải là tất cả không? Có phải có tiền mới có được tình yêu thật sự không?”. Dù rằng anh biết rằng em đã có gia đình, có cuộc sống của riêng em, nhưng mình vẫn có thể làm bạn mà em.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét